Hành trình tìm kiếm Tui là ai, mọi thứ chỉ là bắt đầu cho một hành trình mới!

CIO Coaching Admin

Sống

Sống không giận, không hờn, không oán trách

Sống mỉm cười với thử thách chông gai

Sống vươn lên theo kịp ánh ban mai

Sống chan hòa với những người chung sống

Sống là động nhưng lòng luôn bất động

Sống là thương nhưng lòng chẳng vấn vương

Sống an vui danh lợi mãi xem thường

Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.

Đây là một bài thơ khuyết danh mà mỗi khi đọc nó, tui thấy có mình trong đó.

Xin chào! Tui là Duy Minh. Duy là tên và Minh là chữ lót, nếu đọc ngược lại thì là tên do cha mẹ đặt cho. Cuộc sống của tui cũng đầy ngược ngạo như chính cái tên này…

“Tui là vô tận đăng,

thắp bởi trí tuệ và từ bi,

tỏa lan hơi ấm yêu thương, ngọn lửa nhiệt huyết và ánh sáng tri thức

cho muôn người.” – Duy Minh

“Học hỏi, khám phá là đam mê. Cho đi là lẽ sống” cùng những nguyên tắc sống là sự lạc quan, trách nhiệm, yêu thương, tôn trọng và thấu hiểu giúp tui vững vàng trên hành trình đi tìm Tui là ai!

Ngược thời gian, trở về quá khứ, …

… 5 tuần trước, khi bắt đầu học môn Personal Branding – Who am I, trong buổi gặp đầu môn, tui từng chia sẻ rằng môn này là rất khó với bản thân, cuộc sống có quá nhiều thứ khiến cho bản thân đóng sập cánh cửa lòng, bỏ luôn chìa khóa ở nơi nào không hay. Giờ làm sao để đi tìm chìa khóa, mở cánh cửa và đi vào trong đó tìm kiếm bản thân mình?

… 4 tuần trước, khi học về lý thuyết, phương pháp luận của môn này, toàn những kiến thức mà mình đã biết, đã từng đọc đâu đó rồi, đã từng nghe từ ai đó rồi,… à mà khoan, hình như là mình chỉ đọc, chỉ nghe, chỉ nghĩ về nó chứ chưa từng thực sự làm theo nó… bởi trước đó cũng không biết phải làm như thế nào, không chắc rằng mình làm đúng hay sai và cũng chưa thực sự áp lực về thời gian để mình làm nó vì ngoài kia còn bao việc phải làm. Và rồi, vào ngày thứ 6 của 4 tuần trước, vì áp lực 20h phải nộp bài, tui đã dành 1 buổi chiều trong căn phòng tự học đủ yên tĩnh, nhiệt độ hơi lạnh tí, cùng với 1 cuốn sách “Tuyên ngôn sứ mệnh cuộc đời” làm người dẫn đường, 1 bịch kẹo dẻo vị cola giúp đường lên não, vài tờ giấy, mấy cây viết đủ màu viết lên lẽ sống và tuyên bố WAI của mình. Điều hiển nhiên là chỉ có chút thời gian ấy, cùng 1 bịch kẹo thì không thể nào viết lên 1 tuyên bố tốt được. Nhưng thông qua việc ngồi xuống, cầm cây viết lên và viết, hành động đó dường như tạo ra 1 sợi chỉ nhỏ kết nối giữa quá khứ và hiện tại, bên trong và bên ngoài, một chỉ dẫn nhỏ nhoi cho hành trình tìm kiếm phía trước. Tuyên bố WAI của tuần 1 có thể không đủ tiêu chuẩn nhưng tui khá chắc chắn rằng có tui trong đó. Hoàn thành nhiệm vụ tìm chìa khóa với 1 bịch kẹo, 1 cuốn sách, vài tờ giấy và vài cây viết.

… 3 tuần trước, khi đi vào tìm kiếm WAI, tui được nghe các câu chuyện của những người bạn đồng hành cùng tui. Tui là đứa rất thích nghe câu chuyện cuộc đời từ người khác, từ đó, cho mình một góc nhìn đa chiều hơn về mọi sự vật, sự việc trong công việc, cuộc sống. Sở thích này đã hình thành từ rất sớm thông qua các câu chuyện kể của người lớn trong những hôm cúp điện, bên ngọn đèn leo lắt, cùng với ngọn gió nhẹ từ chiếc quạt tay, cả tiếng đập muỗi; qua các câu chuyện kể về chiến trường Campuchia thời cha còn đi lính; qua các câu chuyện của những con người tui từng gặp, từng đồng hành trong các chuyến đi khám phá cuộc đời. Và như một lẽ tự nhiên, để nghe được nhiều câu chuyện hơn, bản thân phải chia sẻ lại câu chuyện đời mình. Và thế là, môn học này trở thành môn kể chuyện. Có nhiều bạn kể rất hào hứng, có người thì còn rụt rè, còn đứt quãng, nhưng không sao, tất cả những câu chuyện đó đều là thật trong cuộc đời của bản. Càng nghe, tui càng hiểu hơn về những người bạn, người đồng hành cùng mình trên chặng đường học tập này. Tui cũng không biết có nên cắt ngắn câu chuyện của mình trong buổi trình bày không, một người em đã nhận xét: “Anh nên giữ các câu chuyện này, đừng cắt, hãy kể ra hết”. Trong khuôn khổ 10p trình bày cho tuần 2, tui đã dành ra gần hết thời gian để kể lại câu chuyện của mình – câu chuyện mà chưa từng kể cho người lạ nghe trước đó – cho những người bạn đã đồng hành trong suốt 6 tháng qua và cả những “người lạ” mới gặp vài hôm (bao gồm: coach, tiger coach và assistant). Việc kể câu chuyện của mình cho người lạ nghe không hề dễ, trước khi tới lượt mình thì tim đập, chân rung, phải hít thở để lấy lại bình tĩnh, và một khi đã kể là tuôn trào. Cái mà tui nhận lại được sau đó là sự đồng cảm, là những câu chuyện đầy cảm hứng khác từ những người bạn của mình, cái mà tui chưa từng được nghe trước đó. Coach nhận xét rằng trong buổi này phải bóc được cái củ hành trong người ra, show ra đủ các chất liệu thì các coach mới có thể hỗ trợ cho các tuần sau được tốt hơn, và tuần này lớp có 1 buổi trình bày thành công khi mọi người đã phần nào bốc được cái củ hành đó. Hoàn thành nhiệm vụ mở cánh cửa bằng câu chuyện kể.

… 2 tuần trước, với chất liệu đã tìm ra qua câu chuyện kể, tui đi tìm hình tượng cho WAI. Hình tượng WAI là một đối tượng nào đó mà thông qua đó nêu bật được tuyên bố WAI của mình một cách trực quan nhất. Tìm đâu ra? Lại một lần nữa lần mò về quá khứ, tối quá, cần một mồi lửa, ủa quen quen. Nhớ lại cũng khoản thời gian này, nhiều năm trước, 3-4h sáng tại chánh điện tui cũng được truyền lửa, ngọn lửa bất diệt, Vô Tận Đăng! Hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm WAI bằng ngọn lửa và cũng là hình tượng WAI.

… 1 tuần trước, lên sóng, cũng vẫn run, tim đập mạnh và nhanh, hít thở và tuôn trào. Kết thúc môn học nhưng khởi đầu hành trình mới, hành trình hiện thực hóa tuyên bố WAI.

Ngày kết thúc môn cũng là ngày tổ chức team building 2 môn 1 lần, ngoài những giây phút ăn chơi đầy náo nhiệt, thời gian gần trôi về nửa đêm, một cách vô tình hay hữu ý, có hơn 10 con người ngồi đó với những phút giây không lời (khơi lòng). Không gian lắng đọng, gió thổi, sóng vỗ, mặc dù không một ngọn lửa nào được đốt lên nhưng cảm thấy thật ấm. Giờ phút này mọi người nhận xét cho nhau về ưu, nhược của từng thành viên còn lại. Không ai ngoài những con người này biết được nội dung câu chuyện tối hôm đó là gì cho đến khi …

Nói dông dài rồi, giờ quay lại thực tế, học môn này làm gì? Theo tui có mấy ý như sau:

  1. Làm quản lý, lãnh đạo mà bản thân của mình không biết “Tui là ai” thì làm sao biết được nhân viên của mình “Họ là ai”?
  2. Biết được mình là ai, từ đó làm kim chỉ nam để không lạc lối trên hành trình vạn dặm cuộc đời.
  3. Để tìm được tui là ai không hề dễ, nó là cả một quá trình tìm kiếm. Nhưng khi tìm kiếm được ta có được tầm nhìn, sứ mệnh, giá trị, khát vọng và mục tiêu để đạt được chính mình.
  4. Việc tìm kiếm phần lớn dựa vào nội lực của bản thân, tuy nhiên, đôi khi những tác nhân bên ngoài có thể thắp lên 1 ngọn lửa giúp ta không lạc lối trong bóng tối cuộc đời. Chẳng hạn như thông qua hoạt động coaching, mà chương trình CIO Coaching là một minh chứng.

Cám ơn tất cả những Anh Chị Em đã đồng hành trên hành trình 4 tuần đi tìm WAI mà tui mất nhiều năm đi tìm kiếm bằng phương pháp luận, bằng sự lắng nghe, thấu hiểu.

Lời nhắn nhủ cho bản thân: “Tui có thể sống một cuộc đời bình thường, đôi khi làm vài việc bất thường, có thể không làm được việc gì phi thường, nhưng không chấp nhận sống đời tầm thường.”

Cám ơn vì đã đọc,

Tui là Duy Minh, vô tận đăng, thắp bởi trí tuệ và từ bi, tỏa lan hơi ấm yêu thương, ngọn lửa nhiệt huyết và ánh sáng tri thức cho muôn người.

Nguyễn Huỳnh Minh Duy – Hạt giống mùa 8 HCM

@2024 - All Right Reserved.